Mới đây nhiều người chắc vẫn còn sốc khi HLV Hoàng Văn Phúc bất ngờ nói lời chia tay với đội bóng đang dẫn dắt. Nhẹ nhàng, chóng vánh, nhưng vô cùng dứt khoát. Không nói nhiều lời, không giải thích, không chỉ trích, càng không oán giận. Lựa chọn của ông Phúc cho thấy sự chủ động, thanh thản của một nhà cầm quân đã trải qua rất nhiều cảnh huống trong nghiệp cầm quân. Với ông, một khi công việc không mang đến hạnh phúc, niềm vui và sự tôn trọng thì thoái lui trong im lặng cũng là sự giải thoát.
Sự chủ động của ông Phúc lại khác với bi kịch mà ông Fabio Lopez đã phải nếm trải. Khi giải đấu chưa diễn ra, người ta đã nói đến mối nguy cơ mà ông phải đối diện. Mối quan hệ không nồng ấm, hay nói đúng hơn là sự thiếu thấu hiểu với nội bộ đội bóng khiến ít người dám tin, ghế của Fabio Lopez sẽ trụ vững trong bão tố. Và cuối cùng, chính các học trò của ông đã đặt dấu chấm hết cho hành trình tại V.League bằng những cái gật đầu.
Người ta nói nhiều về những mối quan hệ phức tạp giữa các ông thầy với học trò. Thậm chí, người ta từng sốc khi một phần của tảng băng chìm dần phát lộ. Trong đó, những người quyền lực nhất, những nhà cầm quân số má nhất vẫn có thể thất bại vì không thu phục được nhân tâm. Hào quang phát ra từ những chiếc ghế mà các HLV ngồi không đủ giúp họ kiểm soát được quyền lực. Cách vận hành của một đội bóng cũng khác với sự quản trị một doanh nghiệp ngàn người. Những công thức thành công có thể đúng hôm nay vẫn có thể sai vào ngày mai và bóng đá muôn đời phức tạp là vì vậy.
Thế nên, vòng 4 với những cú rẽ bất ngờ có thể khiến những ghế của các HLV trên miệng vực tạm thời thoát khỏi xu thế sụp đổ. Nhưng nếu nhìn giải đấu theo một biểu đồ biến thiên liên tục thì nguy cơ luôn hiện hữu. Một chiến thắng có thể mang đến sự lột xác cho cả một hành trình. Nhưng một chiến thắng đôi khi không phải là một mùa giải. Nếu không bước qua được khủng hoảng sau như cú hích thì nguy cơ đổ vỡ lại đến với bất cứ HLV nào.